doc tu truyen phut 89

1. Haga clic dentro del área de caída de archivos para subir un archivo Word o arrastrar & dejar caer un archivo Word. 2. Su archivo Word se entregará automáticamente para que lo vea instantáneamente. 3. Descargue el archivo Word en formato original, imagen o Word. 4. Ver y navegar entre páginas. 5. Mua sách online tại Nhà sách trực tuyến nhasachviet.vn, Tặng Bọc sách Cao cấp Miễn Phí, Đóng gói cẩn thận, Freeship Giao hàng nhanh tại Hà Nội, Hồ Chí Minh, Giao nhanh trong Hà Nội chỉ với 3H, ngoại tỉnh chỉ từ 2-3 ngày làm việc cho mọi đơn hàng. Thông tin chi tiết Công ty phát hành MCBOOKS Tác giả: Nhiều tác giả Ngày xuất bản 06-2020 Loại bìa Bìa mềm Kích thước 14 x 20 cm TOP TRUYỆN HÔM NAY. MỖI LẦN GẶP NGUY TÔI ĐỀU CÓ THỂ TRIỆU HOÁN NAM THẦN. Chapter 3 2. Long Phượng Tam Bảo Cô Vợ Tuyệt Vời Của Lệ Gia. Chapter 17 Chapter 16. HOT. Chào Nhé, Không Làm Thông Gia Nữa Đâu! Chapter 64.2 Chapter 64.1. TRUYỆN MỚI. 18+ ️ Đọc truyện tranh Độc Bộ Tiêu Dao Tiếng Việt bản dịch Full mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại NetTruyen Site De Rencontre Gratuit Non Payant Pour Les Femmes. Thể Thao 247 - Cuốn tự truyện mang tên Phút 89’ kể về mọi góc khuất, thăng trầm trong sự nghiệp quần đùi áo số của Lê Công Vinh, cũng như mối tình đẹp như mơ với ca sỹ Thủy Tiên. Cựu tiền đạo huyền thoại của bóng đá Việt Nam, người đã có cú đánh đầu lịch sử vào lưới Thái Lan để đem về chức vô địch Đông Nam Á đầu tiên sẽ cho ra mắt cuốn tự truyện Phút 89’ vào ngày mai 23/5. Lê Công Vinh đã lấy chính khoảnh khắc đánh đầu lịch sử của mình để đặt tên cho cuốn tự truyện này. Theo lời giới thiệu, “Phút 89” là một hành trình đi tìm lại những kỷ niệm của Công Vinh, từ khi còn là một cậu bé gầy gò, đen nhẻm ở miền quê nghèo xứ Nghệ. Những biến cố đầu đời ngỡ như đã khiến cậu bé chết yểu, từ những kỷ niệm bình dị trên lưng trâu, đồng ruộng, ao cá, mùa nước lụt cùng đứa bạn thân câm điếc… đến mối tình đầy gian nan với ca sĩ Thủy Tiên…lần lượt được tái hiện qua từng trang sách của “Phút 89”. Qua cuốn sách, Công Vinh gửi gắm thông điệp về sự vươn lên không ngừng để tạo dựng cuộc sống tốt đẹp. Không phải chỉ có tài năng thiên bẩm mà ý chí mới là thứ giúp con người vượt qua thăng trầm, chinh phục những đích cao hơn trong cuộc sống. Bằng việc kể về những nghịch cảnh đau đớn nhất của bản thân, anh bày tỏ niềm tin nghịch cảnh sinh ra chỉ để giúp mỗi người trưởng thành hơn. Nên đọc Tự truyện của Công Vinh do nhà báo Trần Minh chấp bút, dài 304 trang, sẽ phát hành từ 23/5. Anh có kế hoạch giao lưu, ký tặng độc giả tại TP HCM, Hà Nội và Nghệ An. Bóng đá Việt Nam đang bước vào thời kỳ đỉnh cao sau 10 năm, khiến cả dân tộc tự hào. Vậy 10 năm trước, làm sao để có được cú đánh đầu lịch sử của tiền đạo Lê Công Vinh? Cùng tìm hiểu qua cuốn tự truyện Phút 89 và lắng nghe những trải lòng chân thực của anh dung chínhPhút 89 – Sau ánh hào quang của nghiệp cầu thủTìm hiểu tác giả Lê Công VinhNội dung chính cuốn tự truyện Phút 89Nhận xét của bạn đọc về cuốn tự truyện Phút 89Những điều tâm đắc sau khi đọc tự truyện Phút 89Mua sách tự truyện Phút 89 ở đâu? Giá bao nhiêu?Phút 89 – Sau ánh hào quang của nghiệp cầu thủ Tự truyện Phút 89 của Công Vinh tạo nhiều ý kiến trong dư luận. Ảnh InternetTại sao lại có tên Phút 89. Chắc bạn còn nhớ năm 2008, ở phút 89, Lê Công Vinh đã ghi bàn thắng quyết định vào trận cầu kinh điển giữa Việt Nam và Thái Lan trong trận chung kết AFF Suzuki Cup, trận đấu đã kết thúc với cup vô địch lần đầu tiên dành cho Việt Nam. Chính cả cái hay và cái may đã hội tụ vào con người tài hoa này và mang đến một chiến thắng lịch sử cho bóng đá Việt 89 gợi nhắc về thời kỳ vàng son của bóng đá Việt Nam, của Lê Công Vinh và những lứa cầu thủ tài năng của bóng đá Việt khi giả Lê Công Vinh – Trần Minh chắp bútNgôn ngữ Tiếng ViệtThể loại Tự truyệnNgày xuất bản 05/2018Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Thế GiớiCông ty phát hành Công ty TNHH bán lẻ Phương NamGiá bìa VNĐSố trang 304 trangKích thước 14 cm x cmLoại bìa Bìa mềmĐánh giá trên Tiki 54 đánh giá Những đánh giá của bạn đọc Tiki dành cho cuốn tự truyện Phút 89. Ảnh InternetTìm hiểu tác giả Lê Công VinhLê Công Vinh – một trong những cầu thủ xuất sắc nhất của bóng đá Việt Nam. Anh được nhận quả bóng vàng năm 2004, 2006, 2007. Tự nhận mình là chàng trai không có tài năng thiên bẩm như các đàn anh Văn Quyến, Như Thuật…, song bù lại với đam mê và niềm khát khao với trái bóng, anh đã để thế giới biết đến tên mình. Lê Công Vinh và Trần Minh trong buổi họp báo ra mắt sách. Ảnh InternetSinh ra và trưởng thành tại vùng quê nghèo khó Nghệ An, Công Vinh đã nuôi ước mơ cầu thủ ấy cho đến khi anh đạt được nó. Là người cương trực, thẳng tính, Vinh muốn chia sẻ câu chuyện của cuộc đời mình, dưới lăng kính cá nhân, cũng là người đi tiên phong “vạch trần” góc khuất đằng sau của bóng dung chính cuốn tự truyện Phút 89Phút 89 men theo dòng thời gian, từ “Đường đến Sông Lam” đến “Lời tạ phút 89”, từ Công Vinh là cậu bé 13 tuổi đến Công Vinh của ngày nay. Dưới văn phong của Trần Minh, lời kể lại của Công Vinh có lúc trần trụi, có lúc bóc mẽ, cũng gai góc nhưng cũng thật nhẹ nhàng và hài hước. Tự truyện tiền đạo xứ nghệ Lê Công Vinh. Ảnh InternetXuyên suốt cuốn tự truyện, người đọc thấy được việc trở thành cầu thủ chói sáng không phải là điều đơn giản, từ một cậu bé đá bóng lưới chui háng ở Nghệ An năm nào đến chàng trai tung cú đánh đầu lịch sử ấy, Công Vinh đã trải qua biết bao nhiêu tâm bão dư luận, có khen có chê, cả chỉ trích và cũng có cả tung hô. Rõ ràng, đằng sau ánh hào quang của một người thành công, không thể không thiếu những bóng tối đằng sau nó. Mối tình lãng mạn nhưng đầy sóng gió của Thuỷ Tiên – Công Vinh cũng được chàng tiền đạo xứ Nghệ đề cập trong cuốn tự truyện. Ảnh InternetBỏ qua những góc khuất của bóng đá Việt Nam cần nhìn nhận và khắc phục, Vinh đã thể hiện được nội tâm của con người, của một cầu thủ trước kỳ vọng của chính bản thân mình và kỳ vọng của người hâm mộ đặt lên vai mình. Đối diện với với chính mình đã khó, đối diện với dư luận càng khó hơn gấp khi Phút 89 ra đời đã hứng chịu nhiều làn sóng từ phía những người trong lẫn ngoài cuộc. Nhưng như một người hâm mộ bóng đá bình thường, hãy đọc và nhìn nhận nó theo ý chí chủ quan của tác giả và có cái nhìn khách quan của cá nhân Goodreads, Quốc Anh chia sẻ “Thông qua cuốn sách này, mình cảm thấy quý mến anh Vinh hơn. Một con người thẳng thắn, cương trực. Cũng qua cuốn sách, mình như được biết thêm nhiều điều “phía sau” sân cỏ”. “Một tảng băng luôn có hai bề, và người ta chỉ thấy được bề nổi của nó. Bóng đá Việt Nam và sự nghiệp bóng đá của anh của vậy”. Những chia sẻ của Quốc Anh sau khi đọc tự truyện Phút 89. Ảnh BlogAnChoi“Có những ranh giới một khi bước qua rồi thì sẽ không bao giờ quay lại“. Những chia sẻ rất thực của Công Vinh trước câu chuyện của đàn anh Văn Quyến đã gây ấn tượng với Vân. “Có những ranh giới một khi bước qua rồi thì sẽ không bao giờ có thể quay lại” Vân chia sẻ cực kỳ thích thú với câu nói này. Ảnh BlogAnChoiHiền Lê cho rằng Phút 89 là một trong những quyển tự truyện đáng đọc. Và trước nhiều ý kiến của cư dân mạng về cuốn sách thì tự mình cảm nhận vẫn là tốt nhất. “Mình đã đọc khá nhiều comment trên mạng về quyển sách, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tự mình cảm nhận cuốn sách vẫn tốt hơn.” Hiền Lê cho rằng trước những lời nhận xét của dư luận thì tốt nhất nên cảm nhận cuốn sách theo cách riêng của mình. Ảnh BlogAnChoiNhững điều tâm đắc sau khi đọc tự truyện Phút 89Cái hay của Công Vinh là chính anh đã truyền cảm hứng cho lớp đàn em kế tiếp vượt qua cái bóng mang tên Thái Lan đã đè nặng bóng đá Việt Nam quá lâu rồi. “Tôi sợ nếu thua mãi, mình sẽ trầm cảm đến tự sát mất” và ý chí ấy càng mạnh mẽ cho đến khi Vinh tự mình “kết liễu” nỗi sợ của chính mình. Những cầu thủ tài năng của bóng đá Việt. Ảnh InternetCuốn sách còn là những bài học cho bất cứ ai muốn đạt được thành công trong cuộc sống. “May mắn chỉ đến với những ai làm tất cả để đón nhận nó. Tất nhiên, không có con đường nào trải bước trên hoa hồng. Và ngay cả khi được trải trên hoa hồng thì bàn chân ta đi trên đó cũng thấm đau vì những mũi gai”.Từ chính chàng trai nhận tấm vé vớt trong số 25 người tuyển chọn vào Sông Lam Nghệ An, chỉ mong nhặt bóng trao lại cho đàn anh của mình là Văn Quyến, Như Thuật để nhận thấy giấc mơ bóng đá gần hơn hết, cho đến ngày cậu bé “bẽn lẽn” ngày nào đã dần trưởng thành, đã từng bước chinh phục được ước mơ của mình. Vì kém nhất nên Vinh phải học lại từ đầu, vì kém nhất nên Vinh càng phải nỗ lực và nỗ lực nhiều hơn so với đám bạn cùng tuyển chọn ấy. “Tôi không có tài năng thiên bẩm, tôi không có số mệnh của một ngôi sao. Nhưng tôi tin mãnh liệt đức năng thắng số. Trên đời này chỉ có được và mất, thành công và thất bại và may mắn thì không bao giờ đến với kẻ lười nhác”. Chia sẻ thẳng thắn của chàng tiền đạo có một không hai của bóng đá Việt Nam. Ảnh BlogAnChoiChia sẻ thật về người đàn anh Văn Quyến, Công Vinh buồn và tiếc nuối cho một tài năng bóng đá Việt Nam. Bóng đá đã mang cho Quyến thành công nhưng lại cũng làm “hư” Quyến. “Chỉ cần bạn bước qua ranh giới một lần, có khi sẽ không còn cơ hội trở lại nữa” – Công Vinh chia đá thú vị ở chỗ, nó giống như cuộc đời vậy, luôn có chỗ cho tất cả. Dù có thể, cuốn tự truyện chỉ là cái nhìn chủ quan của tác giả nhưng lại là sự chủ quan từ chính người trong cuộc nên chúng ta lại thêm một cái nhìn đầy đủ nhất về bóng sách tự truyện Phút 89 ở đâu? Giá bao nhiêu?Hiện giờ sách tự truyện Phút 89 đang được các web online uy tín như Tiki, Shopee hay Fahasa bán với giá bìa VNĐ. Bạn hãy thử đặt sách qua những đường link sauBạn có thể mua sách Phút 89 trên Shopee với giá VNĐ tại đâyBạn có thể mua sách Phút 89 trên Tiki với giá VNĐ tại đâyBạn có thể mua sách Phút 89 trên Fahasa với giá VNĐ tại đâyNgoài ra bạn có thể tìm đọc các tựa sách thú vị khác được gợi ý trên BlogAnChoi như10 cuốn sách giúp bạn lạc quan hơn, nên đọc trong những ngày tuyệt vọngReview tự truyện Tôi Nói Gì Khi Nói Về Chạy Bộ Sự khác biệt đến từ MurakamiVới tự truyện Phút 89 hẳn với những người làm bóng đá, có người thích và lẫn người không thích bởi nó nói thật góc khuất của bóng đá Việt vẫn còn hiện hữu, nhưng hãy đọc và cảm nhận nó theo cách riêng của chính theo dõi BlogAnChoi để cùng cập nhật những cuốn sách hay, những tựa sách ý nghĩa góp nhặt vào tủ sách nhà mình nhé! MỘT CUỐN TỰ TRUYỆN, VÀ NHIỀU HƠN THẾ Có một đoạn trong cuốn sách này khiến tôi dừng lại suy nghĩ. Đấy là khi Công Vinh nhận ra rằng “cuộc sống đời thực và trên mạng có khoảng cách rất lớn”. Trên mạng, Công Vinh chịu nhiều áp lực của dư luận. Nhưng ra đường, ai gặp cũng tươi cười và xin chụp hình chung. Một chi tiết nhỏ. Nhưng chuyện cá nhân của Vinh như thể phản ánh tinh thần của cả một giai đoạn xã hội. Sống bao năm trong nghề truyền thông, tôi hiểu được rằng giữa “dư luận mạng” và cuộc đời khác nhau như thế nào, và luôn day dứt về sự đối lập đôi khi đầy tiêu cực ấy. Và rồi tôi nghĩ, cũng phải, nếu chuyện của Công Vinh mà không phản ánh bức tranh xã hội thì còn ai? Sau rốt, tôi nhận ra, trong cuốn sách này có rất nhiều phần đời của người Việt Nam. Nó có câu chuyện của một cậu bé nông thôn. Cậu nghèo và có một mơ ước. Bao nhiêu người trong chúng ta, ở những thập kỷ đã qua, từng mang tâm trạng của những cậu bé nghèo mang trong mình một mơ ước? Nó có câu chuyện của một chàng thanh niên đối mặt với những mâu thuẫn giá trị trong cuộc đời. Đồng tiền. Danh vọng. Những ngã ba của lương tri. Bao nhiêu người trong chúng ta đã từng là một thanh niên đứng đó, trước những ngã ba của cuộc đời, tự hỏi “Tôi là ai?” khi phải gạt tay vào xi-nhan giá trị sống để lựa chọn? Nó có câu chuyện của những tiếng đồng thanh từ miệng lưỡi người đời. Bạn sẽ bảo rằng chẳng có quyển hồi ký nào của người nổi tiếng mà không có yếu tố miệng đời. Nhưng ở Việt Nam, cái yếu tố ấy rất khác Những lời thị phi sẽ dai dẳng, chúng ngấm vào da thịt con người như là mồ hôi của chính anh sau cơn cảm lạnh bỗng khô đi, khiến anh đau yếu triền miên. Ai trải qua thứ ấy rồi, trong chúng ta? Nó có câu chuyện của những trận cầu. Bóng đá ở xứ sở này là một điều thiêng liêng Không có nhiều cơ hội để người ta thăng hoa trong một xã hội đề cao sự sắp đặt và chỉ huy. Hiếm đến mức rất ít người không biết ai đã đánh đầu vào lưới Thái Lan trong trận chung kết AFF Cup 2008. Chẳng mấy khi có một sự thăng hoa khiến người ta bật khóc. Và hơn hết, trong cuốn sách này, có một phần rất quan trọng dành cho tình yêu. Cho một người phụ nữ – mà ngày thường hiện lên trên truyền thông với tất cả sự lộng lẫy cần thiết của một nghệ sĩ. Nhưng ở đây, người phụ nữ ấy qua con mắt của người đàn ông lại hiện thân cho tình yêu chất phác, cho một thứ “hậu phương” nền nã nào đó trong tâm thức của người Á Đông. Bản thân người phụ nữ ấy thoạt nhìn cũng giống một ước mơ. Trong cuốn sách này, không phải là đời của một cá nhân tên Vinh, mà tôi nhìn thấy ở đấy phần đời của rất nhiều con người. Những câu chuyện trong sách được kể bằng một giọng văn thản nhiên, không phải vì chúng không buồn, không đau, không hưng phấn; mà dường như vì người viết ý thức được rằng trong câu chuyện ấy có bao nhiêu nét nghĩa, thì người Việt Nam đều hiểu hết. Không cần diễn giải thêm về cái nghèo, về khát vọng, về đồng tiền và miệng lưỡi thế gian với độc giả ở xứ này nữa. Dù sao, thì chính chúng ta đã tạo nên Lê Công Vinh. Đinh Đức Hoàng Nhà báo, VNExpress *** Phút cuối cùng của trận chung kết lượt về AFF Cup 2008, tôi kiếm được một quả đá phạt chếch bên cánh trái. Tỉ số chung cuộc đang là 2-2, và trận đấu sẽ trôi vào hai hiệp phụ sau tình huống ấy. Bốn vạn khán giả ở Mỹ ình im lặng như tờ, tôi thậm chí nghe được tiếng thở của gã hậu vệ theo kèm mình. Lúc đó tôi nào biết đấy sẽ là pha bóng làm thay đổi lịch sử bóng đá Việt Nam và số phận tôi mãi mãi. Nhưng khoan đã. Hãy cùng trở lại với một ngày trước đó. Sau khi trở về từ chiến thắng 2-1 ở trận lượt đi tại Thái Lan, thay vì vui mừng thì chúng tôi lại cực kỳ âu lo. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm toàn đội. Chiến thuật đánh úp của Henrique Calisto đã thành công mỹ mãn ở Rajamangala, Bangkok. Nhưng người Thái đang nổi giận. Và họ sẽ đến Việt Nam với mục tiêu duy nhất là lấy lại thể diện của một gã khổng lồ khu vực. Chuột nhân lúc mèo thiếu cảnh giác đã đeo chuông vào cổ nó. Nhưng giờ con mèo đã thức giấc, và nó đi tìm con chuột to gan. Mấy ngày trước trận lượt về, sự tự tin thường trực trên gương mặt Henrique Calisto biến mất. Từ sau lượt đi, Calisto đã không tài nào ngủ được. Chưa bao giờ tôi thấy ông hút thuốc nhiều như vậy. Bình thường, Calisto luôn giấu nỗi ưu tư cho riêng mình, để các cầu thủ tự tin vào sân. Nhưng những ngày ấy, Calisto không giấu nổi… Nhìn ông thầy của mình như thế, các cầu thủ bất giác cũng sợ theo. Thái Lan vẫn là gã khổng lồ, một kẻ đã ba lần vô địch AFF Cup, một “đại ca” của khu vực, sẽ đến Việt Nam với một mục tiêu không thể rõ ràng hơn lấy Cúp. Còn chúng tôi, đến hòa có lẽ cũng không dám nghĩ đến. Khách sạn La Thành tràn ngập những bước chân đăm chiêu của Calisto. Ông vừa đi vừa rít thuốc, điếu này vừa dứt, điếu khác đã châm ngay. Chốc chốc ông đứng lại, suy nghĩ, rồi thở dài, cứ như một nhất đại tôn sư trong truyện kiếm hiệp đang vắt óc để suy nghĩ ra một chiêu thức võ công mới. Chưa bao giờ Calisto cấm cầu thủ ra ngoài. Nhưng lần đầu tiên từ khi sang Việt Nam, ông dùng đến thiết quân lệnh. Chưa bao giờ chúng tôi thấy ông căng thẳng như vậy. Calisto biết bóng đá Việt Nam đang đứng trước một cơ hội lịch sử mà có lẽ sẽ rất lâu nữa mới diễn ra. Và để chinh phục cột mốc này, các cầu thủ Việt Nam phải đá một trận để đời, mà trước tiên, Calisto phải có một đấu pháp để đời. Rồi ngày chung kết cũng diễn ra. Tôi vào sân và nói với chính mình “Nếu có chết, tôi phải chết trên sân, phải chết ngoài kia. Cả dân tộc đang chờ mình. Cả nước đang sôi sục”. Áp lực tuy vô hình, nhưng lại có sức nặng ngàn cân. Trước khi bước vào trận đấu, ông phát cho mỗi người một lá cờ Tổ quốc, để bỏ vào tất chân miền Nam gọi là vớ. “Hãy chiến đấu vì lá cờ này, vì có thể chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai”, ông nói. Đôi chân chúng tôi rất nặng. Thái Lan quả nhiên đã tràn lên ngay từ đầu. Và chỉ mất có 21 phút, họ có bàn mở tỉ số do công của Teerasil Dangda. Lúc này, giải đã không còn tính luật bàn thắng sân khách sân nhà nữa. Nếu tỉ số này giữ nguyên, hai đội sẽ đá hiệp phụ. Không hiểu sao hôm ấy tôi như có một sức mạnh vô hình, càng đá càng khỏe. Và Calisto cũng đã có dàn xếp riêng cho tôi, sau mấy đêm liền không ngủ. Biết hậu vệ phải Sukha tấn công rất hay, Calisto mang tôi ra hẳn cánh trái, thay vì đá ở trung lộ như quen thuộc. Calisto nói với tôi “Đừng về, có sốt ruột mấy cũng đứng yên đó”. Sơ đồ 4-2-3-1 được chuyển hẳn thành 4-3-3. Ông hy sinh tiền đạo tốt nhất để triệt tiêu hậu vệ tốt nhất của đối thủ. Quả nhiên chiến lược này phát huy tác dụng. Sukha thấy tôi đứng đó, nên cả trận gần như không dám tiến lên. Thế là Thái Lan mất cánh mạnh nhất. Thế trận không đến nỗi quá tệ, dù Thái Lan vẫn chủ động hoàn toàn. Mấy đêm không ngủ của Calisto quả đã phát huy thành quả. Rồi những khi có bóng, tôi dốc bóng trực diện vào Sukha, xem như không biết đối phương là ai. Và từ một pha dốc bóng như thế, chính Sukha đã phải phạm lỗi vào phút bù giờ thứ hai của hiệp 2. Đấy là tình huống quyết định của trận đấu. Minh Phương đá phạt. Theo bài, tôi luôn cắt cột trước, lôi kéo các cầu thủ di chuyển theo và để lộ ra khoảng trống ở cột xa. Không ngờ Minh Phương đá quả bóng quá nhẹ, nó bay vào chỗ tôi. Tôi lao đến chiếm chỗ thì bị trung vệ theo kèm đẩy tôi một chút và mất thăng bằng. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ “Phút cuối rồi, phải chạm đầu vào bóng đã”. Một là bị gôn chụp lại, không thì ai nối được thì nối. Bóng chạm đầu tôi, rồi bay vào góc thượng. Bạn có bao giờ đứng giữa một sân vận động bốn vạn khán giả mà không nghe thấy một thanh âm nào không? Từ lúc bóng rời chân Minh Phương đến đầu tôi, tôi không nghe gì cả. Nó giống như là sự bình lặng ngắn ngủi trước một cơn giông. Và rồi tôi nghe thấy, cả sân rung lên trong sự vỡ òa. Việt Nam lần đầu tiên vô địch Đông Nam Á, và tôi là người ghi bàn quyết định. Đời một cầu thủ, còn mơ ước gì hơn thế? Tôi biết bạn rất muốn nghe điều này, nên tôi xin xác nhận Bàn thắng ấy với tôi là MAY MẮN. Tôi đã gặp may, khi quả bóng... tự tìm đến mình, theo cái kiểu “đứa nào đá bóng trúng đầu tao” mà các bạn vẫn hay tếu táo. Nhưng tôi cả quyết điều này May mắn chỉ đến với những ai đã làm tất cả để đón nhận nó. Khi chạy lao đi, với chiếc áo thi đấu vung trên tay như điên, tôi như mang theo cả tuổi thơ của mình. Tuổi thơ của miền quê Nghệ An phải chơi bóng với đứa bạn câm điếc. Tuổi thơ của trò bóng lưới mà tôi đã thuần thục từ năm 15 tuổi. Bóng lưới là trò chơi ưa thích của đám nhóc ở đội trẻ, căn lưới bóng chuyền ra rồi dùng đầu, gối và vai đưa sang sân bên kia, không cho bóng chạm đất. Tôi đã đánh đầu hàng nghìn, hàng vạn lần trong những năm tháng ấy, đánh đầu cho bóng sang trái, sang phải, cố sượt thật nhẹ để... bỏ nhỏ. Nhờ vậy, nó cho tôi cảm giác bóng cực tốt mà khó ai có được. Tôi gọi nó là KHỔ LUYỆN. Người ta có khi chỉ nhìn thấy vận may, mà quên mất một con người đã vất vả thế nào trước khi chớp lấy vận may ấy. Với cá nhân tôi, sự khổ luyện và vận may vẫn song hành, từ ngày tôi vào SLNA. Và cú đánh đầu ấy gói ghém bao nhiêu năm đã qua, cũng như gói ghém toàn bộ sự nghiệp chuyên nghiệp của mình. Đó là bao giọt mồ hôi trên sân tập, kể cả khi đồng đội tôi đã ngủ. Đó là những chiếc giày đập bôm bốp vào đầu để tự trách mình vì bỏ qua những cơ hội. Là những đêm không ngủ và những tìm tòi không biết mệt mỏi về cách để đưa quả bóng vào lưới sao cho đơn giản nhất. Thế nên khi thấy một người may mắn, hãy mừng cho họ. Vì hãy tin tôi đi, may mắn rất biết cách chọn người để ghé thăm. Chỉ có điều với riêng cá nhân tôi, may mắn rất hay ghé thăm vào phút chót, theo những cơ duyên vô cùng kỳ diệu. Và mời bạn cùng tôi đi lại từ đầu, đi qua những kỷ niệm với quyển tự truyện này. LÊ CÔNG VINH TP. Hồ Chí Minh, 1/12/2017 Mời các bạn đón đọc Phút 89 của tác giả Lê Công Vinh & Trần Minh. "Sau JVC Cup, cuộc chuyển nhượng đi Huế không diễn ra nữa, SLNA đã quyết định sẽ bán Phan Thanh Hoàn cho Huế và giữ tôi lại". * Sách gồm 26 phần xem mục lục. Trở lại sau khi thi đấu cho Quảng Ninh theo dạng cho mượn, tôi tiếp tục có được sự thăng tiến nhanh chóng. Nhưng con đường đến đội một Sông Lam Nghệ An SLNA vẫn còn xa diệu vợi. Năm 2002, lần đầu tiên tôi được gọi vào đội U18 quốc gia dưới sự dẫn dắt của người thầy khó tính Nguyễn Văn Thịnh. Sau đó một năm, tôi được “tuyển thẳng” lên đội U20 Việt Nam và được vinh dự mang băng thủ quân. Tôi đã ghi được bốn bàn tại vòng loại U20 châu Á dưới sự dẫn dắt của HLV Đoàn Minh Xương, giúp đội nhà giành vé dự vòng chung kết. Cũng trong năm ấy, tôi dự giải U21 báo Thanh Niên rồi giành luôn danh hiệu Vua phá lưới. Thế nhưng những thăng tiến ấy vẫn chưa đủ để tôi trở thành cầu thủ chính thức của SLNA. Ngày ấy, hàng tấn công của đội bóng vẫn còn rất mạnh với Phạm Văn Quyến, Phan Thanh Hoàn, chưa kể các ngoại binh. Thế nên khi CLB Thừa Thiên Huế đến xin chuyển nhượng tôi, SLNA đã gần như đồng ý. JVC Cup diễn ra năm 2003 có thể là giải đấu cuối cùng của tôi trong màu áo SLNA. Tôi chỉ vừa được mặc chiếc áo mơ ước ấy chưa lâu, nhưng giờ chuẩn bị rời xa nó. Và tôi sẽ một thân một mình vào Huế theo đuổi sự nghiệp, từ biệt gia đình lần nữa. Nhưng nếu CLB đã quyết định, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp hành. Tôi quyết tâm phải chơi một giải để đời tại JVC Cup, để chia tay màu áo mà mình yêu quý. JVC Cup là một giải đấu giao hữu, được tổ chức với mục tiêu để U23 Việt Nam ngày ấy gọi là Olympic Việt Nam cọ xát trước khi bước vào SEA Games 22. Đấy sẽ là một giải đấu cực kỳ quan trọng bởi lần đầu tiên sau khi hội nhập trở lại, Việt Nam đứng ra tổ chức một đại hội thể thao tầm khu vực. Chúng ta đang có một lứa cầu thủ rất đẹp, mà Văn Quyến chính là ngôi sao được kỳ vọng nhất. Bìa tự truyện "Phút 89" của Công Vinh. Ở JVC Cup, Văn Quyến và Phan Thanh Hoàn khoác áo đội Olympic Việt Nam ở một bảng, tôi khoác áo SLNA ở bảng đấu còn lại. Đây là giải đấu mà Nguyễn Hữu Thắng làm HLV trưởng cho SLNA, thay cho Nguyễn Thành Vinh đã lên tuyển làm trợ lý cho HLV Alfred Riedl. Và từ giải đấu này, công chúng biết đến tài năng cầm quân của Hữu Thắng lẫn khả năng săn bàn của tôi. Mục tiêu của SLNA là vào chung kết, với hy vọng được chạm trán với đội Olympic Việt Nam. Nhưng đáng tiếc là đội Olympic đã bị loại ở bán kết, sau khi để thua Perak CLB đương kim vô địch của giải Malaysia sát sao trong loạt sút luân lưu 11 mét. Trong khi đó ở bán kết, tôi ghi bàn ấn định tỉ số 3-0 vào lưới Persik Kediri Indonesia, để cùng SLNA bước vào trận đấu tranh Cúp. Chúng tôi từng đánh bại Perak đến 4-2 ở vòng bảng, nhưng HLV Hữu Thắng cấm các học trò của mình khinh địch. Perak đã chứng tỏ được bản lĩnh của một nhà vô địch quốc gia, đồng thời càng chơi càng hay. Nhưng tôi có niềm tin là mình sẽ ghi bàn. Tôi thích áp lực, và đây là trận chung kết đầu tiên của tôi với SLNA trong đời cầu thủ. Nếu có thể chia tay SLNA với một danh hiệu, đấy sẽ là một lời tạm biệt ý nghĩa với nơi đã đào tạo ra mình. Công Vinh thời khoác áo tuyển Sông Lam Nghệ An. Nhưng SLNA mau chóng bị dội một gáo nước lạnh. Trong một ngày thi đấu tồi tệ, trung vệ Alphonse của chúng tôi phạm sai lầm, để cho tiền đạo Seator của Perak mở tỉ số khi trận đấu mới trôi qua được 8 phút. Sự lúng túng của Alphonse trong phần còn lại của trận đấu cũng nhiều phen đẩy SLNA vào tình huống khó khăn. Trái với hàng thủ, hàng công hoạt động hiệu quả tuyệt vời. Phan Như Thuật đã chơi xuất sắc, trong một trận đấu phô diễn hết tất cả những điểm mạnh và điểm yếu của anh. Điểm yếu ấy chính là thể lực. Anh hụt hơi dần trong hiệp 2 và bị thay ra bởi Ngô Quang Trường. Thể lực sẽ là nỗi ám ảnh cho toàn bộ sự nghiệp Như Thuật sau này. Còn điểm mạnh của Thuật là tài quan sát hết sức tuyệt vời. Như Thuật nổi lên cùng lứa U16 Việt Nam với Văn Quyến, được xem là một Nguyễn Hồng Sơn mới của bóng đá Việt Nam. Anh có thể nhìn thấy những khoảng trống mà hiếm người nhìn thấy. Chỉ cao 1,62 mét, Như Thuật tất nhiên không mạnh trong tranh chấp, nhưng anh có khả năng chuyền dài tuyệt hảo. Và trận này, HLV Hữu Thắng đã đưa Như Thuật sang đá lệch phải, để tránh những pha tranh chấp quyết liệt nhất ở khu vực trung lộ. Khi các tiền vệ đánh chặn của SLNA đoạt được bóng, họ sẽ chuyền ngang sang cho Như Thuật trổ tài chuyền vượt tuyến. * Hai bàn thắng của Công Vinh ở chung kết JVC Cup Một đường chuyền vượt tuyến như thế, chỉ bốn phút sau khi bị dẫn bàn, đưa bóng ra sau lưng hàng phòng ngự đối phương. Tôi tận dụng tốc độ bứt phá trong những đoạn ngắn và trung bình để thoát xuống. Một hậu vệ đã kịp thời lùi về, tôi làm động tác gặt bóng và loại anh ta trước khi sút quả bóng vào góc xa thủ môn. Bóng tung lưới và trận đấu trở về vạch xuất phát. Tôi đã ăn mừng như điên sau pha ghi bàn ấy. Cởi phăng chiếc áo đấu đang mặc trên người, tôi lao đi với tất cả niềm hạnh phúc. Tôi hướng về phía những cổ động viên SLNA, cảm xúc vỡ òa, chen lẫn chút tủi thân với ý nghĩ sắp phải rời xa họ. Bàn thắng thứ hai đến sau đó không lâu. Người phát động tấn công lại là Như Thuật. Anh phát một đường bóng lên cho Thanh Thưởng và Thưởng tiếp nối với một quả chọc khe. Lại là tốc độ, tôi lướt lên và tung cú bấm bóng vào góc xa. Sau này, khi xem lại những bàn thắng này trên truyền hình, tôi vẫn còn nhớ câu bình luận của anh bình luận viên Quang Huy “Có hai cơ hội, và Công Vinh đã ghi hai bàn”. Ở thời điểm này tốc độ của tôi gần như là một vũ khí rất đáng sợ đối với các hậu vệ. Phút 77, Alphonse kết thúc trận đấu thảm họa của mình với chiếc thẻ vàng thứ hai. HLV Hữu Thắng phải rút cả tôi và người đá cặp Julien ra để thay vào một tiền vệ và một trung vệ. Từ trên ghế dự bị, tôi hồi hộp theo dõi công cuộc bảo vệ thành quả của đội nhà, chân ngứa ngáy mà không dám nói ra. Cảm giác phải rời sân không bao giờ là trải nghiệm dễ chịu cho bất kỳ cầu thủ nào. * Công Vinh nói về niềm đam mê bóng đá Phút cuối cùng của trận đấu. Perak có một quả phạt góc. Thủ môn Ashayi của đội bạn – người sẽ nhận danh hiệu thủ môn hay nhất giải sau trận – lao vào vòng cấm của chúng tôi. Bóng rót vào, anh tung một cú đánh đầu cực hiểm. Nhưng thủ môn Đức Thắng đã kịp tung người đấm bóng ra ngoài. Tiếng còi dứt trận vang lên ngay sau đó. Tôi hạnh phúc không còn lời nào để diễn tả. JVC Cup đã khép lại với tôi một cách không thể tốt đẹp hơn. Tôi nhận danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải, giành luôn Vua phá lưới bốn bàn và Hữu Thắng giành danh hiệu HLV xuất sắc nhất. Tôi ôm người thầy, người anh lớn của mình. Tôi đã đi một chặng đường khá dài. Từ chỗ là một cầu thủ trẻ kém nhất trong lứa, ngước mắt nhìn anh Hữu Thắng tả xung hữu đột trong màu áo SLNA và đội tuyển Việt Nam, đến việc thi đấu dưới trướng anh và cùng nhau vô địch. Và những phần thưởng tuyệt vời nhất chỉ đến sau đó. Đầu tiên tôi được HLV Alfred Riedl gọi bổ sung vào danh sách đội Olympic Việt Nam dự SEA Games 22, cùng với Phan Như Thuật. Cuộc chuyển nhượng đi Huế không diễn ra nữa. SLNA đã quyết định sẽ bán Phan Thanh Hoàn cho Huế và giữ tôi lại. Đấy không phải là lần đầu tiên, càng không phải là lần cuối cùng mà cuộc đời tôi bước sang một ngã rẽ hoàn toàn mới ở đúng phút thứ 89 như thế. * Công Vinh, Thuỷ Tiên chia sẻ về tự truyện Phần 1. Phần 2. Còn tiếp... Trích tự truyện "Phút 89" Trần Minh chấp bút, Phương Nam Book Công Vinh 'Tôi không hối hận khi viết tự truyện' Anh khẳng định viết “Phút 89” bằng góc nhìn, trải nghiệm cá nhân và cho đó là hành động tiên phong trong giới cầu thủ. Tự truyện Công Vinh phần cuối 'Nàng Tiên của tôi' "Nếu không thể lấy Tiên làm vợ, có lẽ tôi sẽ không còn muốn lấy ai khác nữa". Tự truyện Lê Công Vinh phần bốn 'Tôi nói gì khi nói về Văn Quyến' "Sự nghiệp của tôi không bao giờ thoát khỏi những so sánh với anh, tôi chấp nhận chuyện đó và xem nó là động lực để vươn lên". Tự truyện Công Vinh phần 2 'Tôi từng kém cỏi nhất lứa Sông Lam Nghệ An' "Tôi không có yếu tố thiên bẩm nào, trong khi các bạn, người rất nhanh, người cực kỳ khéo léo, người lại có sức càn lướt dũng mãnh".

doc tu truyen phut 89